Nhựt
Kư Đi Lào
Bài 1
Du lịch là niềm vui, ai cũng muốn có một chuyến
đi thư thả, thấy cái hay, cái đẹp của xứ
người, và mong đi đến nới, về đến
chốn, an toàn, không bịnh hoạn, mang kỷ niệm
đẹp về kể chuyện cho con cháu bạn bè nghe
chơi. Chuyến đi của tôi qua nước Ai Lao
cũng không ngoài ư muốn kể trên, nào ngờ một cục
"xôi" nhỏ chỉ bằng cái trứng gà, xuưt
chút nửa làm tôi toi mạng trên đất Lào ngay từ
ngày đầu của chuyến đi.
Chuyến đi kéo dài 7 ngày 6 đêm, qua mấy tỉnh
Savannakhet, Thủ Đô Viêng Chăn, Cố Đô Luang
Prabang, Cánh Đồng Chum Tỉnh Xiêng Khoan, trở về
Việt Nam ngủ một đêm tại thành phố Vinh tỉnh
Nghệ An, ngày hôm sau đi thăm Nam Đàn, trở về
Thành Phố Vinh ăn trưa rồi bay về Saigon. Từ
Saigon ra Huế bằng máy bay, lên xe van chạy ra Quảng
Trị, lên Cam Lộ, Khê Sanh, đến cửa khẩu Lao
Bảo - Đen Sa Vẵn của tỉnh Savannakhet, chạy dọc
theo đường số 9 qua đến thành phố Thaket
là chặn đầu.
Chuyến đi bắt đầu từ Saigon kể ra
cũng vui vui. Trước khi đi, công ty du lịch phát
cho mổi người một cái mủ kết màu trắng,
có hàng chử Vietnam Festival Travel màu xanh, nhân viên của hảng
cũng cẩn thận nhắc nhở chúng tôi lên phi trường
sớm hai tiếng đồng hồ trước khi máy bay
cất cánh 6 giờ sáng, và nhớ đội cái mủ kết
để những người đi cùng chuyến nh́n nhau
mà đi chung.
Đêm đó dường như tôi không ngủ, sợ
đi trể nên cứ chập chờn, không yên giấc. 3
giờ sáng phải thức dậy, sửa soạn lên
đường, con cháu pha cho ly cà phê sửa chua lét cho tỉnh
táo, mang chiếc ba lô lên vai, ra bến xe Taxi đi ngay.
Đến phi trường Tân Sơn Nhứt, check in, lên
sân thượng chưa thấy một người nào
đến, mấy hàng ghế dài trước cổng
chưa có người ngồi. Tôi và Cang, người
đồng hành, hai người đội mủ trắng
ngồi chờ. Tôi nhặc tờ báo xem để giảm
stress, mươi phút sau mới có người đến,
dần dần đông lên nhưng không thấy ai đội
cái mủ trắng. Mải cho lúc sắp hàng ra cửa cổng
lên máy bay, tôi nh́n phía trước, nh́n phía sau mong t́m một
người đội mủ trắng cũng chẳng thấy.
Tôi nói nhỏ với Cang: chẳng lẻ chỉ có hai
đứa ḿnh trong chuyến đi này sao? Thế rồi ra
cổng, máy bay cất cánh đúng 6 giờ sáng. Good job Air
Việt Nam.
Máy bay rời không phận Saigon, từ trên cao nh́n xuống,
thấy ruộng lúa xanh um, sông rạch lượng quanh chảy
từ đất liền ra biển cả, ánh mặt trời
ban mai làm mặt nước sáng ngời thật là đẹp,
tôi nhắm mắt t́m một chút thư giản. Một tiếng
đồng hồ sau, phi hành trưởng loan báo chúng ta sắp
hạ cánh phi trường Phú Bài. Mưa phùn của xứ
Huế vào mùa Xuân không lạnh, dưới cơn mưa lất
phất xe chở chúng tôi vào sân ga, check out hành lư xong, hai
chúng tôi lặng lẻ bước theo ḍng người, ra
đến bên ngoài, nh́n chung quanh cũng chẳng thấy
chiếc mủ trắng.
Cơn mưa lớn hột đổ xuống làm cho
đường xá thêm lỏm chỏm, đối diện
vớ cửa ga là có một nhóm tài xế, xe ôm, xe máy,
xích lô mời mọc ỏm tỏi nhưng tôi nào có để
ư tới, chỉ lo t́m người hướng dẩn mang
lá cờ của hảng du lịch. Không thấy người
cầm cờ, cũng không thấy ai đội mủ trắng,
khỏan mươi phút sau, người đồng hành của
tôi thấy một người cầm tấm giấy trắng
có chử in bằng vi tính tên của hai chúng tôi, mừng
như trúng số. Một anh chàng trẻ tuổi khác mang
vali lù lù đi tới kết hợp, thế là chuyến
đi này chỉ có ba người khách thôi.
Bước theo anh Thanh, Hướng dẩn viên ra đến
chiếc xe van, gạp anh tài xế trẻ tuổi, thế
là năm người chúng tôi kết bạn vui mừng.
Anh Thanh nói: Đă tổ chức đi th́ dù cho chỉ có
một người khách chúng tôi vẩn đi. Xin các anh
yên tâm, chuyến đi này sẽ rất là thích thú. Bây giờ
chúng ta đi ăn sáng, cho ấm áp rồi chúng ta lên
đường ngay. Chúng ta sẽ đến thành phố
Thaket lúc 5 giờ chiều để các anh nh́n hoàng hôn
trên sông Mekong. Đường dài từ đây đến
đó hơn 460 ( bốn trăm sáu chục) cây số,
đồng hồ bây giời chỉ có 7 giờ 30 sáng, tuy
vậy ḷng tôi cũng rất hồ hởi.
Thành phố Huế dưới
cơn mưa phùn, mưa bay lất phất tôi cảm thấy
mát mẽ. Ăn xong tô bún ḅ Huế, uống ly trà nóng, thấy
ấm ḷng, chúng tôi vội vàng lên đường. Xe chay
quanh oanh thành phố Huế tôi chẳng biết đâu là
đâu, trời c̣n sớm thành phố thưa người,
một vài bác xe ôm ngồi trên yên xe tay cầm điếu
thuốc ph́ phà chờ khách, xe chạy lên Quốc Lội
#1, mặt trời bắc đầu sáng lên, sương khói
ban mai tan dần, một vài nông phu đă ra đồng làm
ruộng, mấy căn nhà màu trắng xen kẻ mấy
cây cau cao, phong cảnh đồng quê thật hửu t́nh.
Xe chạy đến thành phố Gio Linh, quẹo trái lên hường
Cam Lộ, lên đến Khê Sanh rồi lên thẳng Lao Bảo,
xe ghé vào một khách sạn Thái Ninh để ăn
trưa.
Lao Bảo là một thành phố
biên giới, là của khẩu Quốc Tế giữa Việt
Nam và tỉnh Savannakhet của Lào, từ con lộ số 9
này chúng ta có thể chạy qua hướng Tây qua Miên,
Thái Lan, Miến Điện Mayanma.
Cửa Khẩu Việt Nam
VISA đi Lào
Sau buổi ăn trưa, xe chạy đến cửa khẩu
Lao Bảo. Sau khi hoàn tất xuất cảnh Việt Nam, là
người mang Passport Mỷ nên tôi ra vào Việt Nam bằng
Multiple Entry VISA, đến biên giới Lào, tôi phải xin
VISA của Lao, tốn $40 đola Mỷ.
Ảnh Cửa Khẩu Ai-Lao
V́ là ngày Tết it người qua lại nên không phải
chờ đợi lâu. Thủ tục hải quan cả hai
bên Việt Nam và Lào rất dể dàng cho người
đi, nhưng thủ tục cho chiếc xe của chúng tôi
đi th́ hơi mất th́ giờ. Tôi th́ nhơn cơ hội
này cố gắng chụp được vài bứa h́nh
đẹp để lên trang web cho người xem, riêng
bác tài xế th́ hơi nôn nóng v́ đường đi c̣n
quá dài.
Rời cửa khẩu Đen Sa Vẳn, xe chạy vào nội
địa tỉnh Savannakhet Hạ Lao. Xa lộ rất tốt.
Bác tài cho biết xa lộ này do Trung Quốc tài trợ và
thực hiện, mới làm xong, xa lộ th́ hẹp, chỉ
có hai lane, không có đường vẽ phân luồng, ai muốn
chạy sao th́ chạy. Kỷ thuật tráng nhựa tốt
như xa lô bên Mỷ.
Hạ Lào- Thành phố Parkadinh, Tỉnh Savannakhet
Welcome To Savannakhet bằng tiếng Lào và Tiếng Anh
Từ xưa tôi đă nghe đến hai chử Hạ Lào,
chỉ nghe vậy thôi chứ chưa mườn tượng
cái đất nước nó ra sao. Tỉnh Savannakhet là vùng
Hạ Lào, đất sét đỏ, cây rừng thấp,
không có đường đèo dốc cao, hai bên xa lô không
cây to bóng mát, không thấy một con sông, hay một chiếc
cầu bắt ngan, không thấy một đám ruộng lúa
và người làm ruộng như bên Việt Nam. Dộc
hai bên xa lô, có những bao than chất bên đường
mà không thấy người canh giữ. Nh́n về hướng
Đông thấy núi cao xanh miết, đó là dảy núi Trường
Sơn nằm giửa Việt Nam và Lào.
Xe chạy lâu lâu mới thấy một nhóm nhà nhỏ,
vài cái quán lọp bằng tole đầy bụi đỏ,
một nhóm nhà sàn nằm rải rát trong khu rừng bát
ngát nhưng không thấy người. Một vài chiếc
xe nông cơ loại nhỏ chở nông phẩm, và người
chạy x́nh xịch, lâu lâu có một chiếc xe loại
nông cơ cở lớn kéo theo cái sàn xe đầy nhóc người
đến chợ, lâu lắm mới thấy một chiếc
xe bốn bánh chạy như bay trên xa lộ. Con đường
thật là hoang vắng, suốt mấy trăm cây số,
không thấy một ngọn đèn giao thông, và không thấy
một người Cảnh Sát Giao Thông hay là trạm thu lộ
phí, lâu lâu có một tấm biển màu xanh đề tên
bản làng. thỉnh thoản thấy một chàng trai trẽ
cởi chiếc xe gắng máy mới toanh, không đội
nón bảo hiểm, chạy lả lướt dưới
ánh nắng bốc lửa, ngồi sau xe là một người
đẹp cầm chiếc dù che nắng cho chàng rất là
t́nh tứ.
Ở Việt Nam, đâu đâu tôi cũng thấy hàng
quán giải khát, nhưng ở đây, từ lúc tôi rời
khỏi cửa khẩu Lao Bảo Việt Nam và Đen Sa Vẵn
của Lào, xe chạy mấy tiếng đồng hồ không
thấy một ngả rẻ, chỉ một con đường
chạy thẳng về trước, không thấy một
quán giải khát bên đường, người th́ quá lưa
thưa, sau mấy tiếng mấy đồng hồ trên xa
lộ, xe chạy đến một phố nhỏ đó
là thành phố Parkadinh thuộc tỉnh Savannakhet.
Cục Xôi Oan Nghiệt
Parkadinh là một thành phố nhỏ cho khách qua đường
dừng chân giải khát, chỉ một con đường
xa lộ đơn độc, hai bên là những con
đường đất đỏ đầy bụi.
Người ít, xe cũng ít, không có xe Honda ôm, không xe
đạp, xích lô xe đ̣, taxi bóp c̣i inh ỏi như các
huyện lỵ ở Việt Nam. Trong thành phố không có một
căn nhà nào cao hai từng, dộc hai bên xa lộ là các
quán ăn chuyên bán đặc sản của Lào, đó là
món "xôi" tiếng Lào gọi là Khaonieu, món xôi này
ăn với gà nướng "Cay Dzang" hoạt cá nướng.
align="left">Quán Ăn
Cá Nướng Xỏ Lùi
alignAnh Thanh Đang Lựa Thức Ăn
Ḷ Nướng
Hàng quán ở đây viết
bằng chử Lào lăng quăn độc không được.
Quán ăn không thấy thực dơn, không bán ḿ, hủ
tiếu hay phở, tất cả thức ăn ở đây
chỉ là gà nướng hay cá nướng là chính. Thịt
gà và cá nướng kẹp trong thanh tre xỏ ḷi đặt
trên khay hay trên bếp than hồng, khách lựa miếng gà
hay con cá đưa cho người bán hàng, người bán
hàng lấy cái đỉa đặc con cá hay miến gà nướng
vào đĩa để trên bàn. Họ mang ra một cái giỏ
nhỏ đang bằng tre, bên trong là món xôi hấp. Một
chén nước mắm nguyên chất với ớt tươi
xắc khúc. Ở đây ăn bằng tay, không có đủa,
không nĩa mà cũng không giấy lau tay. Khách ăn bóc một
cục xôi, bóp cho gọn, chấm vào chén nước mắm,
bỏ vào miệng nhai. Muốn cho cay thi lấy tay bốc
miếng ớt bỏ vào miệng nhai cho biết ớt Lào
nó cay như thế nào. Ăn xong khách bước đến
bồn rửa tay đặc trước cửa tiệm mà
rửa cho sạch.
Xôi của người Lào không nấu mà là xôi hắp
trong cái giỏ tre, tôi đă ăn xôi Lào nhiều lần
nên không mấy ái ngại. Sau khi chụp xong một loạt
h́nh, tôi trở lại quán ăn, ngồi vào bàn lấy phần
xôi và cá nướng, tôi làm cũng đúng điệu lắm,
lấy cục xôi chấm nước mắm bỏ vào miệng,
nhai xong tôi nuốt xuống, nuốt cục xôi đầu
tiên trôi chảy no problem, qua cục xôi thứ hai, tôi nuốt
nó không xuống hẳng khỏi cổ họng, nghỉ rằng
ḿnh mắt nghẹng, tôi mở chai nước uống một
miếng, nước không xuống cổ họng mà lại
trào ra, bốn ông bạn cùng ăn trong bàn nh́n tôi với
vẽ mặt đầy kinh ngạc. Tôi vội bước
ra ngoài lề đường t́m một chổ vắng cố
làm cho ói cục xôi ra, nhưng nó không ói ra được.
Nuốt xuống cũng không được, người
đồng hành của tôi đấm mạnh sau lưng mây
chục cái cũng không giải quyết được. Tôi
cũng đă từng nghe qua có người đă chết
v́ mắt nghẹn thức ăn, loai quây một hồi thật
lâu, nhưng chưa đến nổi nghẹt thở, tôi
đi đi lại lại, nhảy nhảy nhún nhún mong cho
cục xôi xuống bao tử.
Hai người đồng Hành
Đang Ăn Xôi
Phần Ăn của Tôi
Thấy không xong, bác tài nói
có lẽ ḿnh lên xe ngồi chạy một hồi nó sẽ
xuống, bác nghỉ sao. Nghỉ lại, đường c̣n
xa quá nên tôi đành nghe theo. Đường không ổ gà,
không lắc lư, không cua không quẹo, bác tài tăng tốc
lực chạy nhanh làm cho xe run mạnh, xe chạy khoản
năm mười phút, tôi ngồi trên xe cứ ngước
cổ lên cao rồi nuốt nước miếng, mặc dù
cục xôi chưa xuống nhưng nhờ vậy tôi cảm
thấy dể chịu, thế là tôi làm tiếp, cứ ngước
cổ lên cao rồi nuốt nước miếng, may thay cục
xôi xuống dần, tôi chụp lấy chai nước húp
một ít nước tồng nó xuống tận bao tử,
mừng quá trời.
Gần một tiếng đồng hồ mọi người
ngôi trên xe lo sợ, không biết phải làm ǵ cho tôi, tất
cả cảm thấy hoàn toàn bất lực, thấy tôi uống
được ngụm nước, mọi người thở
phào mừng cho tôi. Bác tài lúc bấy giờ quá xúc động,
anh lấy trớn tống ga cho xe chạy nhanh hơn, anh vui
mừng cho tôi đă thoát nạn, và mọi người
trong chuyến đi cũng cảm thấy thoát nạn, cuối
cùng chúng tôi về đến Khách Sạn MeKong đúng
lúc hoàng hôn. Con sông Mekông chia đôi hai nước Ai Lao va
Thái Land, tôi đứng bên bờ của thành phố Takhet
Ai Lao, nh́n mặt trời treo lơ lững trên thành phố
Nakhon Phanom của Thái Lan đẹp tuyệt vời. Trong giây
phút này, với tâm tư của một người về
từ cỏi chết, tôi thật sự cảm thấy diểm
phúc vô cùng.
align="left">
Hoàng Hôn Trên Phố Nakhom Phanom
Tôi vô cùng cảm phục nghĩa cử cao quư để phục vụ nghề nghiệp của anh Trương Văn Thanh, người Hướng Dẩn Du Lịch đầy kinh nghiệm và rất nhiệt t́nh với trong chuyến đi của Công Ty Du Lịch Việt Nam Festival Travel. Tôi cũng ngưởng mộ và xin cảm ơn anh Đinh Nhật Hưng tài xế rành rẽ địa thế của nước Lào, làm cho chuyến đi thoải mái và rất bổ ích cho tờ báo www.vanninh.com của chúng tôi. Chân thành cảm ơn hai bạn rất nhiều.
hướng dẩn viên Trương Văn Thanh
Đinh Nhật Hưng tài xế chuyến đi
Ngày Thứ 2. Takhet - Viêng Chăn