Nỗi Niềm Quê Cũ
Quê hương là cái gì nhỉ ? mà vì sao tôi vẫn nhớ. Tha hương nhiều nơi, trên
những con đường xa lạ, mỗi khi bắt gặp một cái gì quen quen khiến tôi
nhớ về cái thị trấn Ninh Hòa quê củ.
Trong chuyến hành hương về đất Phật miền Trung Tích Lan, tháng Ba trời
xanh không một gợn mây, và mặt trời thì nóng đỏ như một cục than hồng.
Trong sân ngôi chùa Vàng (Golden Temple), một tượng Phật cao ngất trên
nóc chùa hùng vĩ, ánh vàng tỏa sáng oai nghi. Mọi người đi chân không
trên sân chùa nóng bỏng. Đoàn người hành hương bước vội theo
hai Thầy
Thầy Thích Giác Đẵng và Thầy Thích Nguyên Thảo lên núi thăm Phật tích,
để lại tôi và Hòa
Thượng Thích Chơn Trí trong sân chùa. Bên cạnh đài truyền hình có một
hàng cây nhiều bóng mát, hai hàng ghế đá xanh thật
khêu gợi, hai
thầy trò cùng ngồi ngắm cảnh quang quanh chùa. Bóng cây in đậm sân chùa
yên tịnh. Một luồng gió thổi nhẹ nóng bỏng. Một chiếc lá lìa cành đáp
nhẹ trên sân trông quen quen, tôi nhặt lấy chiếc lá tò mò nhìn thật kỹ.
Bỗng dưng nghe tiếng của Hòa Thượng nói lớn: "Đó là chiếc lá bàng đó anh
Bình ". Lời nói xác định của Hòa Thượng bất ngờ đưa tôi trở về
mấy mươi năm tuổi đời. Xa quê mấy
mươi năm chưa hề thấy lại chiếc lá bàng, bổng dưng hôm nay tôi cầm nó trên tay khiến tôi xúc động không ít.
Tôi nhớ về cây bàng bên hông chợ Dinh của thị trấn Ninh Hòa
quê hương đầu đời của tôi.
Năm xưa nhà tôi ở trước chợ Dinh nhìn xéo qua trái là thấy cây bàng
trước nhà chị Tuyết Nga trên đường Lê Lợi. Cây bàng thật vỉ đại, tàn cây
che khuất một góc trời. Mỗi chiều chợ tan, hàng quán bên hông chợ thưa
khách, chỉ còn tiếng động rò rè của mấy quán may kéo thêm vài đường chỉ
muộn. Mấy hàng bánh kẹo và hàng xén lăng xăng thu dọn trước khi phố lên
đèn. Đây là lúc người phu quét đường cất tiếng hát nghêu ngao nhắc nhở
mọi người tránh xa cho anh làm phận sự. Anh làm công việc này mỗi ngày
dù trời mưa hay nắng. Phố xá đã lên đèn hay chưa anh cũng không màn vì
ánh sáng đã tắc trong mắt anh khi anh chào đời. Mỗi chiều
anh cầm chổi gom mấy đống lá bàng to tướng,
tự anh hốt bỏ vào
hai cái rổ thật to, anh lại cất tiếng hát nghêu ngao
làm dấu hiệu cho mọi người
tránh xa, anh lần mò gánh ra bờ sông Dinh đổ đi.
Chùa Vàng Tích Lan xa cách quê cũ ngàn trùng. Sân chùa yên tịnh,
mặt trời nóng bỏng, nhưng
lòng tôi thì se lạnh mơ màng về quê cũ. Nhớ bóng mát của cây bàng bên
hông chợ Dinh, nhớ ngày tắm mát ở sông Dinh, nhớ cây bàng trong sân chùa
Tàu. Nhớ những ngày tập đi xe đạp dưới ánh trăng rằm
ngã ba Xóm Rượu... Bao nhiêu kỷ niệm
thuở nhỏ ùn ùn kéo về. Bất chợt có tiếng cười của người lạ, tôi quay
mặt lại
nhìn thấy nhiều sư áo vàng đang xuống núi, các thầy tiến
vào sân chùa trò chuyện vui tươi nhờ đó đưa tôi
trở về với hiện tại.
Hòa Thượng Chơn Trí trò chuyện với quý thầy được biết đây là chuyến hành
hương của một trăm sư từ miền Bắc Tích Lan. Chúng tôi trao đổi vài
câu chuyện rồi quý thầy lên hai chiếc xe buýt rời sân chùa. Đoàn hành
hương của chúng tôi cũng vừa xuống núi, nhiệt độ bên ngoài 42C mọi người
mệt tả tơi vì nắng gắt, chúng tôi hối hả lên xe buýt
có trang bị máy lạnh tiếp tục cuộc
hành trình.
Từ giã Golden Temple mà lòng bùi ngùi, biết đến bao giờ
tôi mới có dịp
trở lại ngôi chùa này.
Đường Bình |