|
Chị
Tôi
(Tưởng
đă kết thúc, sau ba mươi năm , Anh Láng Giềng
chợt trở về từ cỏi chết....
....bài thơ như đoạn kết
để tặng Chị Tôi)
...Rồi chợt anh về như chim bao
Ngoài làng khắp xóm đều xôn xao
Mấy chục năm qua tin anh đă
Xác rữa mồ hoang lọan năm nào
Tháng sáu trời mưa không ướt đất
Tin mừng nhưng dạ vẩn sầu thương
Bên đó người về con tim nhớ
Bên này kẻ ở mắt bụi vương
Chị ở bên Tây, Anh bên đông
Mấy độ Xuân qua mấy chờ mong
Bên ấy mưa bay trời đây nắng
C̣n đó t́nh xưa c̣n đó không
Tháng bảy hai người gặp lại nhau
Nh́n ngở ngàn như thuở ban đầu
Anh thời gian điểm hoa râm tóc
Chị cũng một màu sương trắng phau
Mẹ cữi hạt bay về thiên cổ
Em từ lửng chửng nay phong sương
Một kiếp phù sinh qua song cửa
Ḷng Chị chùng theo những đoạn trường
Tháng bảy bên này mưa hạ bay
Gặp nhau ôn lại chuỗi tháng ngày
Hai mái đầu xưa giờ đă bạc*
Xứ lạ chiều hoang tay trong tay
...từ đó chị tôi không lấy chồng...
tách bến thuyền xưa thả xuôi ḍng
Anh láng giềng xưa chắc đă chết
đưa con đ̣ củ cặp bến ḷng
Đường Du Hào
tháng 8, 2002
_______________________________
*"T́nh Già" của Phan Khôi