Giấc Mộng Hồi Hương
từ trái qua phải Lauren - Ava - Biance |
Giấc Mộng Hồi Hương Ba Đứa Cháu Ngoại Lần Đầu Tiên Đến Việt Nam, để kỷ niệm Sinh Nhựt thứ Một Trăm của Ba Vợ tôi. Giấc Mộng Hồi Hương là một trang Nhựt Kư nhiều phần, tuần tự ghi lại những kinh nghiệm trong chuyến đi Việt Nam năm 2010
Phần 1 I. Miền Tây Bắc Hoa Kỳ Sau chuyến đi Âu Châu hôm tháng năm, tôi trở về với khoản bảy ngàn tấm h́nh chụp ở năm nước bên đó, mổi ngày tôi cậm cụi chỉnh sữa từng tấm h́nh để đưa lên mạng, rất thích thú. Bổng dưng nghe tiến ǵ là lạ trong lổ tai. Anh ơi! Em muốn về thăm ba, năm nay ông đúng Một Trăm Tuổi. Tôi nghỉ, ḿnh ở Âu Châu về cũng đă được ba tháng rồi, bây giờ đi Việt Nam mừng Sinh Nhựt của ông già vợ, có lư qua, tôi đồng ư ngay. Vợ tôi nói tiếp: Ba đứa cháu nghỉ Hè, muốn cùng đi với ḿnh, tôi hưởng ứng ngay, khiến bả xúc động mạnh. Thế là tôi điện thoại cho cô Anna, agent cua tôi hơn hai mươi năm qua, đặc vé may bay xong ngay nhưng phải hai tháng nữa mới lên đường. Ngoài cái lư do đi Việt Nam mừng Sinh Nhựt của ba vợ tôi, sâu bên trong nó có một lư do khác là vợ tôi bị cái mưa làm cho bả buồn rầu, bả ăn không ngon miệng, đêm thao thức chập chờn ngủ không được, có lúc nửa đêm bả thức dậy, ra nhà sau, bấm cái CD cải lương rồi nằm đó khóc. Bả cần phải đi để trị cái bệnh trầm cảm, ngày càng nặng thêm. Cái mưa của miềng Tây Bắc Mỷ rất khủng khiếp, có năm mưa kéo dài sáu bảy tháng ṛng ră. Bầu trời luông u ám, hôm nào thấy ông trời hé mắt, mừng húm, bà mau mau thay đồ ra vườn làm quên giờ giấc, mệt nḥi thế mà bả rất vui. Ba mươi lăm năm trước, trong một dịp lên miền Tây Bắc, ca sĩ Hoàng Oanh đến thành phố tôi ở tŕnh diển, gặp ngày trời mưa cô ứng khẩu tặng cho một cái biệt danh bất hữu là tiểu bang Mưa Bay Ngàn Năm. Washington State là tiểu bang Evergreen State, nằm giáp giới với thành phố Vancouver, British Columbia của Canada, Rừng thông bao phủ khắp lănh thổ của tiểu bang, mùa Xuân tươi mát nhứt nước nhưng rất ngắn, cái đặc biệt của tiểu bang này là mưa hơi nhiều, quá nhiều, đă hơn nửa cuộc đời của chúng tôi định cư ở thành phố này, chúng tôi cố gắng hết sức để hội nhập, nhưng nhiều chướn ngại không thể nào vượt qua được. Cái mưa ảnh hưởng đến tâm thần của người dân tại đây như là vợ tôi, ngày càng trầm trọng hơn, nhứt là sau khi về hưu, vợ tôi thấy rất cô quạnh, bả thấy mấy đứa cháu ngoại mau lớn, bả nghỉ mong lung, một ngày gần đây chúng nó cũng sẽ lớn lên đi xa học hành, lo tương lai của chúng nó, không c̣n đứa nào ở chung để hủ hỉ bà buồn rất nhiều. V́ vậy, cái ư nghỉ trở về quê củ ngày càng trở thành thực tế hơn, chúng tôi phải đi t́m một lối thoát, nơi mà chúng tôi nghỉ đến là miền nắng ấm, không khác biệt về văn hóa và cùng tập quán, có nhiều bà con và nhiều bạn bè, nơii đó chính là Việt Nam, quê hương đầu đời của chúng tôi. Nghị Định 71 Hai ngày trước khi lên đường, tôi vào trang web VNexpress, t́nh cờ thấy có bản tin nói rằng chánh phủ Việt Nam công bố Nghị Định số 71, nói rằng: Kể từ ngày 8 tháng 8 năm 2010, Việt Kiều ở nước ngoài được sở hữa một căn hộ như người Việt Nam trong nước. Nghị định này là một tin rất vui. Chúng tôi mong rằng nghị định này sẽ cho chúng tôi một cơ hội trở về ở trong căn nhà của chính ḿnh. Căn nhà này trước tháng Tư năm 1975, chúng tôi ủy quền cho một người chị ruột để trông nôm căn nhà cho đến khi chúng tôi trở về, nếu được vậy th́ Giấc Mộng Hồi Hương của chúng tôi quả là một Giấc Mộng Vàng. Chờ xem... Ba tuần lễ trước khi đi, ba đưa cháu ngoại lăng xăng, lên internet t́m thông tin khí hậu thời tiết Việt Nam, rồi lăng xăng gom góp quần áo và vật dụng, sắp xếp vào vali, tôi và vợ tôi th́ lo những việc khác, như thuốc trị tiêu chảy, thuốc cảm, thuốc muổi cắn, v.v. và mua một lố dầu xanh và những món lặt vặt khác làm quà cho ba con bên đó. Ngày Lên Đường Chuyến bay cất cánh lúc hai giờ sáng, nên chúng tôi phải lên phi trường sớm hơn giờ bay ba tiếng đồng hồ, đến giờ check in, làm bao nhiêu thủ tục va kiểm soát An Ninh phi trường, chúng tôi đến cửa D11 chờ đến giờ lên máy bay và máy bay cất cánh đúng giờ. Chiến máy bay 777 đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhứt lúc 9 giờ sáng Chủ Nhựt, làm thủ tục nhập cảnh, không phải làm thủ tục đầu tiên như những lần trước, lần này rất suôn sẽ, ba đứa cháu rất vui vẽ mặc dù con mắt sưng húp v́ thiếu ngủ. Cả đám chúng tôi chạy đi lấy hành lư, vượt qua chặng chót Hải Quan, hằng ngàn người đă đứng bên ngoài chờ Việt Kiều, mấy đứa cháu thấy toàn người lạ, ngạc nhiên không ít, tôi cũng đảo mắt t́m đứa chau nhờ nó đến rướt về nhà nó. May thay, một toán bà con xa gần đến phi trường chờ xem mặt mày ba đứa cháu ngoại lần đầu đến Saigon Việt Nam, nhiều người quá, không biết phải xưng hô làm sao, chỉ biết chào bà, chào ông. chào anh chào chị, và mắt cỡ nhưng mỉm cười, mấy bà con cũng phản ứng rất tích cực, có người nghe xong lời chào hỏi bằng tiếng Việt Nam đă la lên, Trời ơi! nó nó tiếng Việt, nó nói dể nghe lắm, làm cho bà ngoại nở cái mủi, không uổng công dạy dỗ nói tiếng Việt mười năm qua. Đ êm Đầu TiênChúng tôi ở nhà người cháu ở Thủ Đức, tất că đều mỏi mệt, ba đứa cháu Ngoại v́ mỏi mệt nên rất lười biến, nhờ tô phở ḅ viện hạp khẩu vị, tinh thần lên được chút xíu. Ba đưa nhỏ ăn xong lên coi truyền h́nh và rất thích chương tŕnh CN Cartoon Network, coi chú chuột chú mèo Tom and Jerry. Đang ngồi nhà dưới đấu láo bỏng dưng nghe tiếng kêu lớn: Ông Ngoại! Ông Ngoại! tôi mau chạy lên cho biết sự t́nh, thấy Lauren và Ava chỉ tay lên vách tường, con thằng lằng đang ḅ. Tôi cười thật to và hỏi nó có sợ không? cả hai nói không sợ, và nói ông Ngoại kêu nó đừng tới đây. Tiếp đến là nó cầm chiếc dép rượt con thằng lằng, cười la inh ỏi vui nhộn. Đ êm đến, vào pḥng ngủ, có máy lạnh mát mẽ, đặt lưng xuống chiếc nệm, ngước mắt nh́n lên vách tường, thấy một con lớn một con nhỏ, có lẽ hai me con dẩn nhau đi kiếm ăn. Hai đưa nó và tôi nh́n hai con thằng lằng mà không nói ǵ, vài phút sau Lauren nói: Ông Ngoại, con muốn rờ trên lưng nó, con thích con baby đó, Ngoại bắt cho con đi. Câu nói đo khiến tôi phát sợ, mong đêm nay khi ḿnh ngủ yên hai mẹ con nó không xuống đây.Sau một đêm nghỉ ngơi, Bianca, đứa cháu lớn thúc giục đi chợ Bến Thành và muốn biết nhà hàng Continental Hotel, nơi mà tác giả Grahm Grên hoàn thành tuyệt tác The Quiet American năm 1952. Chúng tố cũng đi xem Toà Đô Chính, nơi mà ngày xưa tôi thường lui tới để phiên dịch cho Thị Trưởng Đổ Kiến Nhiểu và Hội Đồng Thân Hữu Saigon. Đến nhà hát thành phố mà trước kia là trụ sở Quốc Hội thời Việt Nam Cộng Ḥa. Chợ Bến Thành là nơi mà các cháu thích nhứt v́ mua được nhiều món trang sức rẽ và nhiều thứ để lựa chọn . Continental Hotel Nhà Hát
Mừng Sinh Nhựt Ông Cố thứ 100 Đườ ng về quê Ngoại rất xa xôi, nên chúng tôi phải thức dậy sớm, ăn sáng sửa soạn chờ xe đến rước, bao nhiêu quà cáp cho bà con dưới vườn được mang ra xe, để xe lăng bánh. Xe vừa chạy ra khỏi con hẽm Hiền Vương quận 9, các cháu trố mắt nh́n ḍng xe luân chuyển chung quanh bùng binh xa lọ Hà Nội, xe hai bánh, xe bốn bánh, xe tải hạng nặng, cả triệu chiếc xe chạy bên phải, bên trái, trước mủi xe ḿnh và hằng ngàn chiếc xe chạy sát sau đuôi làm cho các cháu ngớ ngẩn rồi ngơ ngác, thật là kinh khủng. Ba đứa cháu ngoại ngồi trên xe trố mắt, hả họng nh́n ḍng xe chạy, không nói được lời nào.
Thôn Vỉnh Ḥa Tỉnh Bến Tre Nhà ba vợ tôi ở Ấp Ḥa Hiệp, Thôn Vỉnh Ḥa, Huyện Lách Tỉnh Bến Tre. Chỉ một trăm cây số nhưng lái xe phải mất mấy tiếng đồng hồ. Ngày xưa phải qua hai cái phà, phà Rạch Miểu và phà Hàm Luông, giờ th́ đă xây hai chiếc cầu hoành tráng nên không phải qua phà tiết kiệm được một ít thời giờ. Cổng Thành Mỹ Tho Cầu Rạch Miểu Ra khỏi thành phố, xe chạy lên đường cao tốc chạy đượcc bốn mươi bảy cây số, xe chạy đến Ngă Ba Trung Lương Mỷ Tho, lên cầu Rạch Miểu, thẳng đến cầu Hàm Luông vừa khánh thành. Đoạn đường xuyên tỉnh Mỷ Tho Tiền Giang đến Bến Tre Quê Hương Đồng Khởi rất tốt, cảnh đồng quê hai bên xa lộ xanh tươi, xa xa có căn nhà màu trắng, có ngôi mộ cổ cô độc giữa cánh đồng bác ngác thật là đẹp. Xe chạy xuyên thành phố Bến Tre, rẽ qua tay phải đi về chợ Ba Giác, xe chạy thêm vài cây số nửa là đến Thôn Vỉnh Ḥa, đường vào thôn chật hẹp xe bốn bánh không vô đến nhà, thế là một đám cháu 18-19 tuổi chạy ra, đứa khiêng đứa vác, làm bầu không khí huyên náo thật vui. Nhà có hơn bốn hecta vườn trái cây, Dừa, Xầu Riêng, Chom Chom, Măng Cụt, Ḅn Bon, Cam Sành và nhiều thứ khác. Năm nay Chom Chom được mùa, mổi sáng ra vườn hái mang vô nhà, lái buôn đua nhau đến cân, đưa về nhà đóng thùng xuất cảng ra nước ngoài, giá bán tại vườn cũng được lắm. Thấy mấy em vợ phấn khởi tôi cũng hồ hởi đi theo ra vườn, leo lên cây để hái th́ không làm được, tôi lảnh cái vai tṛ khuôn vát cho ra mồ hôi, tiếc quá chỉ được có một ngày thôi, ngày hôm sau, khi ra vườn tôi bị trợt chận, té chỏng gọng cái bả vai bên phải bị xệ, bà xả ra tay bốp dầu, rồi ra lệnh nghĩ việc. Đại bàn đă gảy cánh.
Lauren trên chiếc vơng đong
đưa
Đêm Đầu Tiên ở Nhà Ngoại Nhà có nuôi bốn con chó và một con mèo. Chó thuộc loại Berger lai, bự con, nửa đên thấy ǵ lạ chúng nó sủa tiếng to lắm, có lúc thấy dể thương hiền hậu nhưng tuyệt đố không dám rờ ḿnh nó. Đêm qua trời mưa giong nên dể chịu, mấy cháu đi ngủ sớm, ngược lại tôi bị ngược giờ, ngủ th́ ngủ ngon lắm nhưng thức giấc lúc 2 giờ sáng. Ở vườn trời tối thui, tôi vừa mở cửa bước ra ngoài làm chúng nó giựt ḿnh sủa inh ỏi, tôi lắng nghe coi mấy cháu có bị đánh thức không, chúng no có sợ không, th́ ra chúng nó vẩn ngủ, bớt lo. 8 giờ sáng Lauren dứa cháu út thức dậy, đi theo bà ngoại rửa mặt, thấy tôi đang trên internet, nó hỏi: Ông Ngoại biết ǵ hong? Tôi trả lời không biết. Cháu nói tiếp, hồi tối này con chó nó bark, tiếng lớn quá xa. Tôi hỏi: Con có sợ không ? Nó nói con không sợ. Bianca, đứa cháu lớn th́ ngủ say, Ava đứa cháu giữa bực ḿnh, nó bảo con chó Stop! Stop! rồi nó ngủ tiếp. Một em nhỏ bắc cá trên sông Rạch Sâu Xin bấm vào đây để xem h́nh lơn của chuyến đi Đường B́nh Mời Xem Bài số 2 |
ệ
ệ