Phiêu Lưu Bình Định
Tôi và anh
Kíp Sang xa nhau hơn 50 năm, nhờ ngày Hội Ngộ
của trường Bình Hòa, một người bạn
đã cho tôi số điện thoại của anh
Sang và được biết anh Sang bây giờ đã
có vợ và hai đứa con gia đình đã định
cư tại New York hơn 20 năm rồi. Sau ngày Hội
Ngộ tôi trở về Washington State, tôi gọi
điện thoại thăm anh, mặc dù vẩn chưa
gặp mặt nhau nhưng nghe qua tiếng nói anh em
quá đổi vui mừng. Anh Sang có rất nhiều kỷ
niệm trong đời tôi. Từ lúc thiếu thời
tôi đã theo anh ra tận An-Nhơn Tỉnh Bình Định
sống chung với anh ấy hơn một năm trời,
đó là thời gian tôi trưởng thành nhiều
trên trường đời.
Tôi
sanh vào cái năm Đệ Nhị Thế Chiến Thứ
II bắc đầu, vừa lọt lòng thì gặp
ngay cái thế giới đại loạn nên cuộc
đời rất kham khổ, lúc còn nhỏ gia đình
nghèo đâu có biết khổ là gì, mổi ngày
được cha mẹ cho gói xôi muối mè ngon miệng
rồi đi học là sướng như tiên, vừa
lớn lên thì gặp ngay cuộc chiến Pháp Việt
ngày càng khóc liệt, cho đến khi quân Pháp thất
trận ở Điện Biên Phủ rồi chấm
dứt bở Hiệp Định Geneva vào ngày 20
tháng 7 năm 1954, đất nước bị chia
đôi tại vỉ tuyến 17, ranh giới của
hai bên Quốc Cộng là chiếc cầu Bến Hải
trên con sông Thạch Hản thành phố Quảng Trị
Miền Trung. Miền Bắc do Việt Nam Cộng Sản
cái trị, Miền Nam thì dưới quyền lảnh
đạo của Hoàng Đế Bảo Đại,
sau đó Ông Ngô Đình Diệm từ Mỷ trở
về lập chánh phủ đổi thành Việt Nam
cộng Hòa. Để thi hành Hiệp Định
Geneve, tất cả quân dân cán chính của Việt
Minh tập trung đi về phía bắc bên kia vỉ
tuyến 17, Việt Nam cộng Hòa tiếp thu Liên Khu
5 của Việt Minh gồm có 2 tỉnh Phú Yêu, Bình
Định, tất cả công dân 18 tuổi trở
lên sống trong 2 tỉnh này phải làm thẻ căc
cước cá nhân mới.
Phiêu Lưu
Bình Định:Sau
đình chiến, gia đình lâm cảnh nghèo túng, Má
tôi bán gạo ngoài chợ chỉ đủ sống,
Ba tôi thì bị bịnh ngặc nghèo không có tiền
mua thuốc, kinh tế Ninh Hòa xuống dốc thê thảm,
nghề làm giày của tôi chỉ làm được
có ba tháng trước Tết, sau Tết là thất
nghiệp dài dài nên hằng ngày tôi cứ đi dạo
phố với mấy thằng bạn, hoạc ra nhà
anh Liên A
Quạnh
nghe chú Năm kéo đờn Violon, tập đánh đờn ca hát cho vui, một hôm tôi
gặp anh Kíp Sang ở Bình Định mới về, anh Sang nói với tôi:
"Mày ở đây không có làm gì, mày đi với tao ra Binh Định làm hình với tao
cho vui"
Lúc đó
tuổi còn nhỏ và thích mạo hiểm, nghe anh Sang
nói lọt lổ tai nên tôi rất phấn khởi
đi theo ảnh ra Bình Định thử thời vận."
Từ Thị
Xả Ninh Hòa đi xe đò sau một chuyến xe
dài đăng đẳng đến Thành Phố Quy
Nhơn, chúng tôi thuê một đoàn xe lôi (loại xe
có người đạp ở trước, kéo theo
cái bình thùng chở hành khách và hàng hóa), đòan xe
đi lên ngả ba Diêu Trì lên Quốc Lộ 1 tẻ
qua phải đi về hướng Bắc lên đến
Thị Xả An-Nhơn khoản 20 cây số.
Trước
1954, hai tỉnh Bình Định và Phú Yên là Liên Khu 5
căn cứ địa của Việt Minh, trong thời
kỳ chống Pháp họ dùng chiến thuật Tiêu
Thổ Kháng Chiến nên tất cả nhà cửa, tất
cả cơ sở kiến trúc trong thành phố Quy Nhơn,
thị xả An -Nhơn, Thị Xả Đập
Đá, Phù Mỷ, Phù Cát, Bồng Sơn v.v. nói chung
trong toàn thể Liên Khu 5 đều bị phá hủy,
cái nào còn lại thì bị máy bay Pháp oanh tạc
tiêu hủy hết, ngay cả cái thành Bình Định
từ đời vua Nguyển Ánh bao vây thị xả
An Nhơn rất là cổ kính cũng bị phá hủy,
chỉ còn lại cái cổng ra vào phía trên thị xả.
Thị Xả
An Nhơn nằm trên Quốc Lộ 1 đường
giao thông Nam -Bắc, trong thành phố có vài chục căn
nhà gạch lợp ngói, còn lại là nhà tranh vách
đất, hằng ngày chỉ có vài chục chiếc
xe thồ, loại xe đạp phía sau chở hàng,
khách ngồi trên đòn dong và chủ xe ngồi trên
yên đạp đi tới, vài chiếc xe đò chở
khách đi Quy Nhơn, Đập Đá hoạc xa hơn.
Chợ
Phiên Bình Định Bình
Định và Phú yên là hai vựa lúa phì nhiêu, nông
nghiệp rất trù phú, vì thế nông sản và gia
súc rất rẽ, một con gà mái dầu mập mạp
chỉ có 3 đồng một con nên tụi này
ăn gà tha hồ, ngược lại nước mắm
và đồ gia dụng thì rất là đắt dân
chúng thì rất nghèo nàng vừa mới được
Việt Nam Cộng Hòa tiếp thu nên nền kinh tế
của Bình Định và Phú Yên bắc đầu
phát triển.
Tại thị
xả An-Nhơn có 3-4 tiệm hình, hai tiệm hình lớn
nhứt trong Thị Xả là tiệm hình của anh
Sang hiệu Việt
Hoa, khi
tôi đến thì tiệm hình Việt
Hoa của
anh
Sang
cũng
đã có mấy người bạn như A
Anh lúc
đó đã có vợ, Tin
DZoàn và
Xìn Xang
còn độc thân tất cả đang ở đây.
Một tiêm nửa là tiệm Nghệ Ảnh của
anh Tập từ An Khê xuống mở, tại đây
có anh Chướng con ông bác của tôi và anh Liềm
em vợ của anh Tập, thỉnh thoản chúng tôi
đi ra thị Xả Đập Đá để
thăm Húng
Kú và Yú
Mù, người
Ninh-Hòa cũng đã mờ tiệm hình rồi.
Ngay trước
cửa tiệm hình Việt
Hoa là một
khoản đất trống, vài cái sạp lợp bằng
tranh chen lẩn có nhiều cây gòn đó là chợ
An-Nhơn, hằng ngày chợ búa nhóm hợp củng
khá đông, nhưng đông nhứt là ngày nhóm chợ
phiên một lần, mổi tháng chợ phiên mở một
lần và chỉ một ngầy thôi, ngày mở chợ
phiên có rất nhiều người từ các xả
khác như An Thái, Đập Đá và các xả chung
quanh tôi không còn nhớ tên, họ đem nông sản,
gà vịt về bán chĩ trong một ngày thôi, ngày
hôm sau họ di chuyển đi chợ phiên khác ở
quận khác. Cái đêm trước ngày chợ phiên
vui lắm, người ta đã đến trước
ngủ qua một đêm cho đến sáng mai bắc
đầu bán hàng, có rất nhiều cô gái từ
quê đến rất là xinh đẹp, trai thanh niên
và đàn ông nói chung thi ít lằm vì họ đã
đi tập kết ra Bắc trước ngày 20
tháng 7, 1954, đêm lại chi thông tin chiếu bống
ngay giữa chợ trước mặt tiệm hình
thiên hạ coi rất đông. anh bạn Xìn
Xang người
trắng trẻo, cao ráo, mủi cao giống như Tây,
Xang
kêu tôi với anh ấy đi rảo thấy cô nào
đẹp đến gần bên tán tỉnh mời
đến tiệm chụp hình vui lắm, ngày thường
không có chợ phiên thì phố xá An-Nhơn vắng
teo buồn hiêu.
Quận Hoài
Ân-Bồng Sơn
Lúc này
thì anh Sang quen với một người đàn bà gọi
là Bà Năm, người Saigon, bà này trúng thầu chụp
hình căn cước mới cho toàn thể dân chúng
tuổi từ 18 trở lên trong hai quận Hoài Ân và
Hòai Nhơn tỉnh Bình Định, bà giao quận
Hoài Ân cho anh Sang. Quận đưòng Hoài Ân nằm
trên xả An-Lảo cách thành phố Bồng Sơn rất
xa và là một quận hẻo lánh miền núi cao
nguyên hiểm trở, muốn đi tới An-Lảo
đi từ Thị Xả An-Nhơn đi xe đò ra
đến Thị Xả Bông Sơn, lúc
này thì cầu Bồng Sơn bị oanh
tạc phá hủy chưa xây cầu mới, tất
cã mọi người phải đi bộ qua cái cầu
làm bằng phên tre bắc ngan qua sông Bồng Sơn
để vào thành phố Bồng Sơn, hàng hóa thì
phải chuyển lên
ghe chở qua bên kia sông đển vào thành phố, từ
thị xả Bồng Sơn mướn xe thồ
đi dộc theo sông An Lảo đi lên núi cho đến
Xả An-Lảo, đoạn đường này phong
cảnh rất là đẹp, cây cối xanh tươi,
sông thì đầy nước chảy réo rắc, thỉnh
thoản có một hai chiếc xe nước khổng
lồ quay đều đưa nước từ sông
lên đồng ruộng cao chót vót, tiếng kẻo kẹt
pha với tiếng nước chảy rất thơ
mộng, đồng lúa mêm mong, không khi trông lành rất
là thanh bình.
An-Lảo
có một ngôi nhà thờ rất là đồ sộ,
nhà thờ này do một ông Cha lớn tuổi cai quản,
không thấy một thanh niên thanh nử và đàn
ông ở đây vì họ đã tập kết nên
đi tới đâu cũng thấy ông già bà lảo
và con nít, đời sống rất nghèo nàng thậm
chí nhiều người không có áo quần để
mặc, công việc đồng án thì quá nặng
không ai làm nổi, cá mắm thì rất mắt mỏ
phải mang từ thị xả Bồng Sơn lên rất
là xa xôi, nhưng gà ăn vịt rất là rẽ.
Trên đường công tác, chúng tôi đi tới một
cái quán bán, bảo chủ quán làm thịt con gà hay
con vịt, luộc xé phay bốp gỏi ăn cơm,
rồi ngủ trọ ở đó cho đến sáng
hôm sau, thúc dậy bảo họ nấu cháo gà, cháo
vịt ăn xong lên đường đi thôn khác.
Toán
thợ hình của bà Năm gồm có bà Năm, anh
Sanh, anh mãng va anh Ninh, toán của tôi gồm có anh
Sang, a An, Xìn Xang, tin Dòn và tôi. Nhiệm vụ của
tôi là đi vào quận đường để xin
phép chụp hình cho dân, các viên chức này gởi
công văn đi các xả và các thôn, sau đó tôi
đi gặp các ông Thôn Xả sắp xếp lịch
trình và địa điển để cho các thôn
trưởng đến ngày tạp trung dân chúng
đến để chúng tôi chụp hình, sau khi chụp
xong một hai xả chúng tôi đi về An-Nhơn
để rửa hình, cắt xén vào phong bì rồi
tôi là người mang lô hình đến các thôn xả
phát lại cho dân chúng và thu tiền, đồng thời
đi chụp thêm những xả khác. Chúng tôi đi
tung hoành hằng chục xả mấy tháng trời mới
chụp hình xong cái quận Hoài Ân.
Sau khi
đi đi về về giữa An-Nhơn và Hoài Ân
một năm trời, tôi bắc đầu nhiểm
bịnh sốt rét cách nhựt, chứng bịnh này
thật là nguy hiểm, khi bịnh phát lên người
lạnh như nằm trong cái tủ lạnh, bao nhiều
cái mền cũng không đủ ấm, một hồi
sau thì trong người phát nóng như nằm trong lò
lửa, cứ như thế suốt cả ngày đến
hôm sau thì hết nóng lạnh nhưng rất là mệt
mỏi, rồi ngày hôm sau bịnh lại tái phát, cứ
như thế trở đi trở lại liên miên, bịnh
càng ngày càng dử nên tôi giả từ An-Nhơn Bình
Định xa cách anh Sang kể từ đó cho đến
nay đã hơn 50 năm.
Sau khi trở
về Ninh-Hòa, bịnh sốt rét cách nhựt hành dử
dội, lúc đầu xin tiền má tôi đi vô ông
Thầy Quyên chích thuốc, ngày nào không có tiền
chích tuốc thì nằm đó chịu trận. Một
buổi trưa tôi đang lên cơn sốt, tôi nằm
trên bộ ván rên rỉ, Tía tôi ngồi bên tôi, lúc
đó ông đang thất nghiệp và cũng đang
mắc phải bịnh nang y, tôi thì trùm mền rên
hù hụ, bông nghe ổng nói nhở nhẹ: con à,
Tía nghỉ là con nên đi Saigon kiếm việc làm,
chớ ở Ninh-Hòa này không có gì cho con, con cũng
đã đi nhiều nơi cũng không tìm được
chuyện gì làm, ổng nói chưa dứt lời thì
tôi hất cái mèn mở mắt nhìn ổng tôi tỉnh
giấc suy nghĩ, ổng nói đúng, ổng tiếp
tục nói: Để Tía gởi cái thơ cho anh Hai của
con, nói cho nó biết con muốn vô đó tìm việc
làm. Ông liền thảo bức thơ kêu tôi đi
bưu điện gởi thơ đi, hai tuần lể
sau anh Hai gởi thơ về cho biết anh Nàm đả
tìm được một việc làm cho tôi. Chiều
hôm đó tôi đi tìm Lý Diên Tuấn, mược nó
50 đồng mua vé xe lửa đi Saigon, cũng từ
đó cái bịnh sốt rét cách nhựt của tôi
cũng dứt hết luôn.
Thân Chúc anh Sang
và Toàn Thể Gia Đình Vạn Sự Như Ý

|